Trong một chuyến công tác tại Hải Phòng, tình cờ tôi gặp lại một cô học trò đã ra trường cách đây gần 20 năm. Sau câu chào hỏi người thầy cũ, hỏi thăm trường, thầy cô. Câu thứ hai mà cô học trò hỏi tôi làm tôi sững sờ “Cây hoa Sữa còn không thầy?”. Một câu hỏi tưởng chừng như đơn giản nhưng chứa đựng biết bao tình cảm của học trò đối với thầy cô, đối với mái trường xưa.
Tiết trời Hà Nội trong những ngày giao mùa đẹp lắm, những tia nắng nhẹ, trong mắt và đẹp mơ màng len lỏi qua từng kẽ lá khiến con người muốn bật dậy khỏi giường và bước ra ngoài tận hưởng nắng thu. Những cơn gió heo may se se lạnh khiến không khí trở nên hiền hòa, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Và cây hoa sữa đẹp nhất vào mùa thu, bởi đó là mùa những bông hoa khoe hương khoe sắc. Cứ từng chùm, từng chùm hoa màu trắng ngà đua nhau bung ra. Không một kẽ lá nào không có hoa. Mùa thu, cây hoa sữa nhìn như không thấy lá. Tán ô màu xanh đã được thay bằng chiếc ô màu trắng. Những bông hoa nhỏ li ti tạo thành chùm. Mùi hương hoa sữa nồng nàn, hơi hắc. Dưới gốc cây, lắc rắc những chấm hoa nhỏ li ti như tấm thảm trắng mịn màng. Cây hoa sữa thật đặc biệt quan trọng. Nó không chỉ mang đến bóng mát mà còn mang đến mùi hương đặc biệt của mùa thu Hà Nội, trong đó có ngôi trường thân yêu của bao nhiêu thế hệ thầy – trò.
Quay lại quãng thời gian trước những năm 2000, cơ sở vật chất của nhà trường còn đơn sơ, thiếu thốn. Nhìn từ xa, nhà trường nằm trên một quả đồi nằm lọt giữa cánh đồng lúa chín vàng vào khoảng tháng 8, tháng 9. Khi đó dân cư quanh trường còn thưa thớt lắm. Ngôi trường nổi bật lên trên tất cả, những cây xà cừ già đứng hiên ngang trước nắng gió, thân cây to, xù xì, cành to khỏe vươn xa phủ bóng mát cả vùng rộng quanh thân cây, tạo không khí dịu mát cho những cô cậu học trò sau buổi thực hành ngoài trời nắng, gió mệt mỏi. Những hàng cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng, tạo hình thế trông rất bắt mắt. Những dãy nhà cấp 4, nơi các cô cậu học trò sinh hoạt tại đó trong suốt thời gian đi học. Các học sinh ăn cơm tại những quán nhỏ, trật trội, lụp sụp. Khó khăn, vất vả là thế, nhưng không lúc nào ngớt tiếng cười nói của đám học trò, và chúng nghĩ ra đủ chiêu trò để trêu ghẹo bạn, và “tránh” các thầy cô Quản lý học sinh để trốn sang chơi với bạn trong giờ tự học, túm năm tụm ba chơi đánh bài, hay chỉ là sang hành lang dãy nữ để được nhìn thấy người bạn mình đang thầm yêu, trộm nhớ đi qua trong giờ tự học. Mỗi khi mùa Hè đến Những cây hoa Phượng nở đỏ rực một góc sân trường. Các cô cậu học trò nhặt nhưng cánh hoa đỏ tươi rơi rơi xuống đất, ép vào sổ để làm kỉ niệm, hoặc tặng những người mình yêu thương.
Và không thể không nhắc đến cây hoa Sữa, cây luôn tỏa bóng mát một góc sân trường, dáng cây cao, thẳng đứng, từng chùm lá xanh mát in trên nền trời trong xanh vào những buổi trưa Hè. Mùa thu đến, cây hoa Sữa nổi bật trên tất cả các cây khác trong trường, từng chùm hoa trắng nhỏ li ti, từng chùm, từng chùm chiếm hết màu xanh của lá. Nhìn từ xa, cây hoa Sữa giống như tán ô màu trắng, những bông hoa nhỏ li ti tạo thành chùm. Mùi hương hoa Sữa nồng nàn, hơi hăng hắc mà không loài cây nào có được. Nhưng bông hoa trắng nho nhỏ rơi xuống đất như rắc dưới gốc cây tấm thảm trắng mịn. Hàng ngày, các cô cậu học trò đi qua đều dừng lại để tận hưởng mùi hoa của nó. Khi mặt trời đã lặn, ngoài giờ tự học, các cô học trò nhỏ ngồi dưới gốc cây để thưởng thức mùi hương nồng nàn quyến rũ, mắt mơ màng ngắm nhìn những chùm hoa trên cành lá, tay ve vốt những bông hoa trắng nho nhỏ xinh xinh. Có những cậu còn bẻ một chùm hoa, ép vào trang vở tặng cho bạn gái. Cũng dưới gốc cây này, là nơi kết duyên cho các cô cậu học trò thành những đôi bạn thân, những mối tình đẹp thủa học trò. Dưới tán cây hoa Sữa là nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm của biết bao thế hệ học trò sau khi ra trường.
Trải qua thời gian xây dựng và phát triển, đến nay, nhà trường đã thay đổi rất nhiều so với nhiều năm trước. Nhiều tòa nhà cao tầng mọc lên, không còn những căn nhà cấp 4 nóng bức, thiếu thốn nữa. Điều kiện học tập và sinh hoạt của sinh viên được nâng cấp nhiều, thích ứng được với sự phát triển của đất nước. Đặc biệt trang thiết bị, vật tư được bổ sung, nâng cấp, chương trình, giáo trình đào tạo được cập nhật kịp thời đáp ứng được các yêu cầu cao của xã hội, của các đơn vị tuyển dụng lao động trong và ngoài ngành điện. Cảnh quan nhà trường được quy hoạch, cải tạo nhiều. Điểm nhấn cho sân trường là đài phun nước được xây dựng trên nền sân đất sỏi đá ngày xưa, vị trí này là nơi các thế hệ thầy trò giao lưu đá bóng, cắm trại, đốt lửa trại,.. mỗi khi có dịp lễ hội lớn của nhà trường. Hàng cây xà cừ già vẫn còn đó, cần mẫn tỏa bóng, làm dịu đi cái nóng bức cho các học viên, sinh viên sau những giờ thực hành trên các cột điện sừng sững đứng giữa trời. Mệt đấy nhưng không ai phàn nàn, áo ướt đẫm mồ hôi, từng hạt lăn dài trên khuôn mặt nhưng trong ánh mắt, khóe miệng luôn nở nụ cười mãn nguyện vì đã hoàn thành được bài thực hành của mình, đã vượt qua được chính mình, vượt qua được nỗi sợ độ cao, vượt qua được thời tiết nắng gió khắc nghiệt. Đặc biệt hơn, khi trời bắt đầu se se lạnh báo hiệu mùa thu đến. Cây hoa Sữa được dịp khoe sắc, những bông hoa trắng nhỏ từng chùm ló ra khỏi chùm lá, dần dần thế chỗ cho sắc xanh của lá.
Mùa thu đã đến, thời tiết bắt đầu se se lạnh. Mùa thu năm nay đặc biệt hơn, nhà trường chào đón kỷ niệm 55 năm thành lập trường, 40 năm ngày nhà giáo Việt Nam. Với truyền thống 55 năm hình thành, xây dựng và phát triển của trường Cao đẳng Điện lực miền Bắc, biết bao thế hệ học trò xuất phát từ nơi đây, bay đi khắp muôn phương cống hiến cho các đơn vị trong và ngoài ngành điện, cho xã hội, cho công cuộc xây dựng và phát triển đất nước. Và cây hoa Sữa vẫn còn đó, vẫn sừng sững hiên ngang đứng nép cạnh sân trường, vẫn thầm lặng xòe tán che bóng mát, tỏa ngát hương thơm mỗi độ thu về, dõi theo các bước chân thế hệ học trò đến rồi đi. Mong chờ những cô cậu họ trò sẽ quay lại thăm thầy cô, mái trường và ngắm nhìn cánh hoa trắng nhỏ bé, thưởng thức hương thơm nồng nàn từ cây hoa Sữa tỏa hương.
Truyền thông NEPC